Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2017

Luang Prabang - nơi bình yên tự tìm về

Hình ảnh
Hình như có một kiểu mô tả về một kiểu người có cảm giác tiêu cực/tích cực về một thứ gì đó rất rõ ràng. Kiểu bày tỏ tinh cảm rất thích/rất ghét chứ ít khi nhờ nhờ vậy. Đến Luang Prabang tôi mới thấy có thể tôi là một người như thế. Sau 3 ngày nhợt nhờ ở Vientaine và Vangvieng, ngay từ khi bước chân xuống Luang Prabang, không khí đáng giá từng phút. Lúc tôi xuống khỏi xe là chập tối, trời lất phất mưa nhẹ, ánh đèn đường vàng neon bao phủ lên mọi thứ một cảm giác ngọt ngào ngào như mật ong. Kh ách sạn tôi ở cách trung tâm( chỗ dừng xe 3' đi bộ). Khác với hai địa điểm trên, nơi hỏi đường là một hoạt động cần đặt niềm tin vào con người), lần này chỉ cần hỏi hai lần là tôi đã đến được khách sạn đã book. Vậy là không phải thuê tukuk.  Không có ý so sánh, nhưng chợ đêm ở LP như một thiên đường nếu so sánh với tất cả những khu chợ đêm khác trong kinh nghiệm nghèo nàn về du lịch của tôi. Cảm giác được sống lại một lần nữa trong khu ẩm thực - vốn là một bữa tiệc buffet ...

Cuộc sống ở trước mặt - Người ta không thể sống mà không có ai để yêu thương.

Hình ảnh
" - Ông Hamil ơi, không tình yêu thì ta có sống được không?   - Có chứ, Ông đáp, và cúi đầu hổ thẹn.   Tôi bật khóc. " Nhưng tôi nghĩ Momo đã không tin lời ông Hamil. Chả thế mà trong suốt cuốn sách nhỏ xinh ấy, Momo tận tụy yêu Madam Rosa như kiểu nếu Madam Rosa ra đi, em cũng sẽ tan vào không khí để đi theo Madam vậy. "Cuộc sống ở trước mặt" kể về cuộc sống dưới góc nhìn của Momo - một cậu bé 11 tuổi (Mà mãi sau này em mới biết thật ra mình 14 tuổi), con của một cô gái điếm được nuôi dưỡng bởi Madam Rosa - cũng là một cựu gái điếm Do Thái già. Lúc đầu, Momo nghĩ hai bọn họ cứ sinh ra như thế mà dành cho nhau, khi Momo khoảng 6,7 tuổi mà Madam khoảng hơn 60 tuổi gì đó. Sau khi phát hiện ra Madam trông Momo vì tấm ngân phiếu được lĩnh mỗi cuối tháng, chàng có cơn tủi hờn lần đầu tiên trong đời, sụt sùi chốc lát, và lại tiếp tục yêu Madam như chưa từng biết chuyện đó. Nhưng đó là một lẽ tự nhiên khi những tấm ngân phiếu dừng lại không ghé thăm cửa nhà Madam...